NỘI DUNG: CÂU CHUYỆN THỜI HOA LỬA VỀ LIỆT SĨ BÙI ĐÌNH CAO – TỰ HÀO NGƯỜI CON ĐẢO ANH HÙNG.

Trong những câu chuyện về tinh thần yêu nước của dân tộc Việt Nam, có những số phận bình dị nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người nghe bởi sự hy sinh quá đỗi lớn lao. Một trong những câu chuyện ấy là về liệt sĩ Bùi Đình Cao, quê ở Thôn Bắc, Xã Phù Long, Huyện Cát Hải, Thành phố Hải Phòng nay là Thôn Bắc, Đặc khu Cát Hải, Thành phố Hải Phòng.
Ông sinh năm 1947, hy sinh năm 1968 trong Chiến dịch Mậu Thân lịch sử. Cuộc đời tuy ngắn ngủi của ông nhưng đầy nghĩa khí, can trường; còn người mẹ của ông – bà Nguyễn Thị In – chính là hiện thân của đức hy sinh thầm lặng và kiên cường, được Chủ tịch nước Trần Đại Quang truy tặng danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng.
Ông Bùi Đình Cao sinh ra trong một gia đình thuần nông nghèo khó. Bố ông mất khi ông còn rất nhỏ, mẹ lam lũ ngược xuôi làm thuê kiếm sống nên từ nhỏ ông đã phải gửi về nhà bác ruột để tiện chăm sóc. Dù cuộc sống thiếu thốn, tuổi thơ vất vả nhưng ông luôn ngoan ngoãn, ham học và giàu tình cảm. Ông thường thủ thỉ với mẹ và bác rằng: “Rồi lớn lên, cháu sẽ đi bộ đội để đánh giặc cứu nước, cho mẹ và bác bớt vất vả.” Lời nói ấy tưởng như chỉ là câu nói của trẻ thơ, nhưng lại trở thành lời hứa được thực hiện bằng cả cuộc đời ông.
Những năm 1960, chiến tranh chống Mỹ bước vào giai đoạn ác liệt. Tiếng súng nơi chiến trường như lay động trái tim của chàng thanh niên đang tuổi cắp sách đến trường. Dù có học lực tốt, được thầy cô và mọi người khuyên học tiếp nhưng ông Bùi Đình Cao vẫn mang trong lòng một quyết tâm sắt đá: phải ra chiến trường, phải cầm súng bảo vệ quê hương. Ông nôn nóng đến mức… trốn học, giấu nhà, bí mật đi khám tuyển nghĩa vụ quân sự.
Ngày ông đi lính, mẹ ông bần thần cả buổi, bà lo lắng cho ông rất nhiều nhưng rồi bà lại nghĩ: “Nó đi vì nước. Mình phải tự hào, không được níu kéo.” Đó là tấm lòng của người mẹ Việt Nam – đau đớn nhưng luôn đặt đất nước lên trên hạnh phúc riêng.

Gia nhập vào Quân đội nhân dân Việt Nam, ông Bùi Đình Cao nhanh chóng hoà nhập với môi trường mới. Đồng đội luôn kể về ông là một người lính giàu nghị lực, vui tính, lạc quan và luôn xung phong trong mọi nhiệm vụ khó khăn. Trên chiến trường, nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh, ông vẫn giữ cho mình tinh thần mạnh mẽ đến kỳ lạ.
Trong những năm ở chiến trường, ông Bùi Đình Cao chỉ kịp gửi về nhà vài lá thư, nhưng mỗi lá thư là một nguồn động viên lớn đối với mẹ và gia đình. Trong thư, ông kể về cuộc sống gian khổ nhưng đầy tình đồng đội chan hòa, kể về những đêm hành quân dưới mưa rừng, kể về những bữa cơm vội giữa tiếng bom đạn, nhưng lúc nào cũng kết bằng một câu: “Mẹ và bác đừng lo cho con. Ở đây vui lắm, chúng con quyết thắng!”
Đặc biệt, có một lá thư ông gửi về cho thầy giáo cũ. Trong thư, ông viết rất thật, rằng ông xin lỗi vì đã trốn học, giấu gia đình để đi bộ đội; rằng lòng ông luôn day dứt khi nghĩ tới bàn tay thầy đã đánh thức trong ông tình yêu với con chữ. Nhưng rồi ông tâm sự: “Thưa thầy, con không thể ngồi yên trong lớp khi ngoài kia bao anh trai đang ngã xuống. Con đi lính để xứng đáng với đất nước này, để sau này có hòa bình, trẻ con làng mình sẽ được đến trường trọn vẹn hơn con.” Lá thư kết lại bằng niềm tin mạnh mẽ vào thắng lợi của dân tộc và lời hứa sẽ trở về thăm thầy sau ngày hòa bình.

Những lời hứa ấy, ông đã không kịp thực hiện
Năm 1968, trong Chiến dịch Mậu Thân, ông Bùi Đình Cao cùng đồng đội nhận nhiệm vụ đặc biệt quan trọng. Trận đánh ác liệt, bom đạn dội xuống như xé nát cả đất trời. Trong giây phút sinh tử, người chiến sĩ trẻ ấy vẫn giữ vững tinh thần, kiên quyết bám trụ trận địa. Ông hy sinh khi tuổi đời mới 21, không kịp có lấy tấm hình cho riêng mình. Ông đã để lại bao tiếc thương cho đồng đội, họ hàng và người mẹ tần tảo nơi quê nhà.
Ngày nhận giấy báo tử, mẹ ông bà Nguyễn Thị In lặng đi, bàn tay run rẩy khóc không thành tiếng, chỉ khẽ nói:“Cao ơi, con đã sống đúng lời hứa của mình.”
Đó là nỗi đau không gì bù đắp được, nhưng cũng là niềm tự hào vô bờ bến. Bằng sự hy sinh của con và những cống hiến âm thầm của mình, bà đã được Nhà nước truy tặng danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng. Phần thưởng ấy không chỉ dành cho bà mà còn dành cho tất cả những bà mẹ đã âm thầm tiễn con ra trận, để đất nước có hòa bình hôm nay.
Câu chuyện của liệt sĩ Bùi Đình Cao không chỉ là nỗi đau của chiến tranh, mà còn là khúc ca hùng tráng về lòng yêu nước, về nghị lực của một thanh niên tuổi đôi mươi dám sống và dám hy sinh vì Tổ quốc. Cuộc đời ông như ngọn lửa sáng tuy ngắn ngủi nhưng rực rỡ, soi đường cho các thế hệ sau sống xứng đáng hơn.
Và dù chiến tranh đã lùi xa, mỗi khi nhắc đến tên ông, người dân quê hương vẫn luôn dành trọn sự kính trọng. Bởi liệt sĩ Bùi Đình Cao không chỉ là người chiến sĩ, mà còn là một biểu tượng của tuổi trẻ Việt Nam - gan dạ, lạc quan, đầy niềm tin và bất tử trong lòng Tổ quốc./.